Vợ, từ thiếu nữ hiền lành
Ðến khi xuất giá trở thành… “quan gia”
Vợ là con của người ta
Và ta quen Vợ chẳng qua vì tình
Có quan thì phải có binh
Nên ta làm… lính hầu tình “quan gia”
Làm trai cho đáng nên trai
Mười điều vợ dặn chớ sai một điều
Thứ 1 không đc nhậu nhiều
Đúng 5 rưỡi chiều là phải hồi gia
Thứ 2 không được lân la
Quanh năm vay nợ ngân hàng
Mấy lần đổi sổ cũng còn đi vay
Lần đầu chỉ có mấy trăm
Giờ đây nợ đã tăng lên mấy lần
Đất thì chưa giấy chủ quyền
Nhờ ông Địa chính ghi vào mấy câu
Đất này là đất thổ cư
Đất không tranh chấp ngân hàng giúp cho
Thế là vay trả trả vay
Bồ và Vợ
Bồ là cô gái qua đường
Vợ mới trân quí nhớ thương vô vàn
Bồ thì nũng nịu than van
Vợ lo nhà cửa lầm than vô cùng
Bồ hay mơ mộng mông lung
Vợ rất thực tế vô cùng đáng yêu
Bồ luôn đòi hỏi đủ điều
Vợ lo cơm sáng cơm chiều quanh năm
Tết đến nhà kia đủ thứ kiêng
Sắm chi cũng sợ gánh ưu phiền
Mua chuối: sợ làm ăn khó "ngóc"
Mua lê: sợ mách lẻo xóm giềng
Mua bom: sợ suốt năm toàn "nổ'
Mua xoài: sợ thiếu thốn triền miên
Mua cam: sợ âm thầm chịu đựng
Mua táo: sợ rồi… bón cả niên
Ô hô ! đã vậy đừng sắm sửa
Trụi lủi trụi lơ, khỏi tốn tiền.