Rầu... thiếu hụt
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngóng về quê mẹ ruột đau chín chiều!
Hôm nay ngày đã bao nhiêu?
Mà sao chưa thấy mẹ yêu gởi tiền?
Buồn trông phố thị chiều hôm,
Áo em cũn cỡn hờ lườn phô da.
Buồn trông chậu nước hắt ra,
Người vừa xịch đến biết là tránh đâu.
Buồn trông mù mịt xăng dầu,
Đường tung cát bụi mờ màu lá xanh.
Buồn trông mấy chị mấy anh,
"Lời lời vàng ngọc" tuôn quanh ghế ngồi.
Buồn trông góc phố đơn côi,
Đen đen dòng nước đượm mùi... urê.
Buồn trông những nẻo đi về,
Vài tên lạng lách mà ghê cả người.
Buồn trông... thôi tạm thế thôi,
Có ai buồn tiếp cho tôi đỡ buồn.
(TTC 5/2002)
Những ai bị vợ hiếp hà
Nấu cơm rửa chén quét nhà kinh niên
Mau cùng kết hợp họp liền
Nghiệp Đoàn Rửa Chén ký tên vô đoàn
Cùng nhau tương trợ kết đàn
Đình công bãi thị đập bàn đập niêu
Bao nam lao động tiêu điều
Giờ đây “giải phóng” dẹp điều tai ương
Liệu hồn mấy ả cô nương
Có một phương trình NHỚ
Ẩn x: tên một người
Chuyển vế và đổi dấu
Trời! Nhớ đến… dở hơi!
Ẩn x 17 tuổi
Căn bậc tim hoa hồng
“Ẩn” lắc đầu quầy quậy
“Hoa hồng” nhân “cô đơn”
Có một lần thầy dạy toán làm thơ
Bài thơ ấy bây giờ đang dang dở
Nhưng câu thơ ý tình bỡ ngỡ
Còn khô khan như môn toán của thầy
Trong bài thơ thầy cộng gió với mây
Bằng công thứ tính Cô tang của góc
Lá thu rơi bay vào trong lớp học
Thầy bảo rằng “lá có lực hướng tâm”
Rồi một lần mưa nhè nhẹ bâng khuâng
Thầy ngẫu hứng đọc câu thơ thầy viết
“Gọi mưa rơi dọc ngang bất chợt
Radian của cầu vòng là một số pi”…
Sưu tầm